TÔI ĐÃ TỪNG BÁN MÁU ĐỂ LẤY TIỀN TRẢ NỢ

Tôi mong bạn hãy đọc câu chuyện với tất cả sự chân thành của tôi. Vì đó là câu chuyện thật của tôi. Tôi không bao giờ chối bỏ quá khứ nghèo khó của mình.

Tôi đã từng nhịn ăn ba ngày vẫn đi học. Nhưng đó chưa phải là đỉnh điểm của khó khăn mà tôi gặp vào thời kỳ sinh viên của tôi. Hôm nay tôi sẽ kể bạn nghe những điều tôi gặp phải còn khó khăn hơn. Chính vì những khó khăn tột cùng đã khiến tôi phải làm một việc mà chẳng bao giờ quên. Vì phải bán đi thứ quí giá nhất của mình. Hồi đó tôi đã từng nghĩ nếu tôi là con gái chắc có thể tôi sẽ bán trinh của mình để lấy tiền trả nợ. Nói điều này có nhiều bạn sẽ nói rằng tôi vớ vấn hay này nọ. Nhưng khi bạn rơi vào hoàn đó bạn cũng sẽ làm như tôi.

Khi đó do số tiền tôi vay cần được trả hàng tháng, như vậy cũng đã tốt với tôi lắm rồi. Vì ít nhất cũng có người cho vay và cho trả theo hình thức đó. Với một sinh viên và thời điểm năm 2001 mà phải trả với số nợ gần 100 triệu là quá lớn. Đây là số tiền tôi vay để chữa bệnh uốn ván nằm viện 27 ngày của mẹ tôi. Bệnh viện đã trả về tôi đã phải xuống xin cho mẹ tôi ở lại điều trị. Thu nhập từ nguồn đi dạy gia sư và làm thêm của tôi chỉ khoảng trên dưới 3 triệu một tháng là mức trung bình, sau này mới có thêm tiền từ trình dược thì nhiều hơn. Nếu để chi phí cho mình tôi ăn học thì đây là số tiền chi tiêu thoải mái cho một sinh viên thời điểm đó. Nhưng để trả mỗi tháng 2 – 3 triệu thì quá khó. Tôi phải chắt chiu đủ thứ, không mua sắm gì, nhịn ăn, nhịn mặc… vẫn không đủ để trả nợ.

Vào thời điểm đi thi học kỳ và không đi làm được nhiều nên tôi không xoay ra tiền. Tôi khất họ chỉ được 1 tháng, đến tháng thứ 2 tôi đã không thể khất được nữa. Tôi đã quyết định sang khoa huyết học hỏi để bán máu. Vì tôi đi học cũng siêng năng nên đi đâu cũng có người biết. Cô lấy máu cho tôi cũng dạy bên trường nên nhận ra tôi và hỏi tôi sao phải bán máu? Tôi nói câu chuyện của tôi cô nghe mà nước mắt cứ chảy.

Cô bảo lấy máu cho cháu mà cô như cái kim nó đâm vào tim cô. Thương cháu lắm nên cô chỉ biết động viên cháu và bồi dưỡng thêm cho cháu chút ít. Khi lấy máu xong cô cầm trên tay bịch máu của tôi vừa đi vừa lau nước mắt. Khi quay ra cô cầm trên tay 1 hộp sữa và 100 nghìn đồng. Cô bảo với tôi: "Cô không có gì bồi dưỡng cho cháu ăn vào cho nhanh khỏe nhé."

Mỗi lần bán máu như vậy nếu chủ động bán thì chẳng được bao nhiêu. Lần đầu tôi đã bán máu cho bệnh viện vì lúc đó tôi chủ động. Nhưng tôi không còn cách nào khác. Tôi làm đủ việc, từ đi dạy gia sư tuần 6 buổi, phụ làm thợ mộc. Tôi bị dị ứng sơn chảy máu mũi vẫn cố làm. Đi trình dược cho 2 đơn vị, lúc ấy chỉ làm cộng tác viên vì tôi còn đi học.

Khi biết tôi có nhóm máu AB là nhóm máu hiếm nên mỗi lần có người cần nhóm máu này khoa họ lại gọi tôi. Thường thì khi gọi tôi là họ rất cần và số tiền bán cộng thêm tiền bồi dưỡng của các gia đình cần máu của tôi. Sau 3 lần tôi bán, cho máu tôi đã xoay sở được tiền, tức là thười gian khoảng 9 tháng. Tôi không bán nữa nhưng hai lần sau đều là những lần tôi bắt buộc vì để cứu người trong lúc cấp bách. Vì có bệnh nhân rất cần nhóm máu này của tôi, nếu không có họ sẽ tử vong. Trong bệnh viện không còn nhóm máu này dự trữ.

Lần thứ 3 tôi đã cương quyết không cho vì cơ thể tôi xanh xao, gầy đi nhiều. Tôi đã không dám về nhà trong 6 tháng vì sợ bố mẹ nhìn thấy tôi gầy như vậy sẽ buồn. Có ông bố đã quỳ xuống xin tôi cho máu để cứu con họ vì cháu bé bị thiếu máu giảm tiểu cầu rất nguy kịch. Khi tôi nhìn thấy họ quỳ xuống tôi khóc như mưa vì nhớ lại hình ảnh tôi đã quỳ xuống xin bác sĩ cứu mẹ tôi. Thực sự lúc đó sức khỏe của tôi không đủ để cho máu. Vì tôi gầy và xanh hay chóng mặt và rất mệt, nhưng khi anh ấy xin tôi đã không cầm được nữa nên đã cho máu.

Sau này tôi đã cho máu thêm 9 lần nữa nhưng đó không phải là bán máu mà tôi hiến máu. Nhiều lần trong số đó là người cần máu tôi không hề biết chỉ thấy trên mạng kêu gọi tôi cho. Họ cũng không biết tôi là ai và cũng không cần đưa tôi dù chỉ một hộp sữa. Nhưng tôi hạnh phúc vô cùng vì máu của tôi đã cứu được nhiều người. Bây giờ chỉ cần có ai cần máu đúng nhóm máu của tôi kể cả chạy từ hàng trăm km về bệnh viện tôi vẫn về để cho.

Cuộc sống là vậy đó, những khó khăn không làm ta ngã thì sẽ giúp ta mạnh hơn. Bạn có gặp khó khăn thì cũng vội bỏ cuộc bạn nhé. Hãy không ngừng nổ lực để đạt được ước mơ của bạn.

Nếu bạn thấy câu chuyện của tôi có giá trị với cộng đồng xin hãy chia sẻ để giúp nhiều người có thêm động lực để vượt qua khó khăn.

Cám ơn các bạn rất nhiều đã đọc câu chuyện của tôi.

[From Mr. Đào Ngọc Cường – CEO WAKE]

Zalo